Tâm sự của chủ nhân HC Vàng Toán quốc tế “hụt” du học Mỹ

(Dân trí) - Phạm Đức Hùng, chủ nhân Huy chương vàng toán quốc tế năm 2009, vừa bị “hụt” chuyến du học tại Mỹ do đề án 322 bị dừng với lý do hết chỉ tiêu. Hùng đang buồn và thất vọng vì bao nhiêu dự định trong tương lai bỗng chốc tan biến.

Năm 2009, Phạm Đức Hùng tham dự kỳ thi Olympic Toán học quốc tế tại CHLB Đức, khi đó Hùng đang là học sinh lớp 11 chuyên toán, Trường THPT chuyên Trần Phú, Hải Phòng và đã đoạt Huy chương Vàng. Với thành tích này, Hùng đã trúng tuyển đề án du học 322 của Nhà nước. Do quy định ở Việt Nam, để du học bằng ngân sách nhà nước ứng viên phải đang theo học tại một trường đại học nên Hùng đã lựa chọn ĐH Ngoại thương và theo học tại đây 1 năm. Sau đó Hùng đã bảo lưu đại học, tập trung học ngoại ngữ theo kế hoạch của Bộ để đi du học. Hiện Hùng đã hoàn tất, được trường ở Mỹ gửi phản hồi đồng ý cho theo học. Việc thông báo dừng giải quyết du học của Bộ đã làm Hùng hụt hẫng buồn và thất vọng bởi bao nhiêu dự định trong tương lai đã bị tan biến.
 
Tâm sự của chủ nhân HC Vàng Toán quốc tế “hụt” du học Mỹ
Phạm Đức Hùng, chủ nhân Huy chương vàng Olympic Toán quốc tế năm 2009.

Tâm sự với Dân trí, Hùng cho biết: "So với nhiều bạn khác cũng đi theo học bổng 322 của chính phủ, tôi tự nhận tôi là người may mắn hơn. Ngay từ khi ra khỏi trường cấp 3, tôi đã có một cơ sở tiếng Anh khá tốt, giúp cho việc học tiếng của tôi cũng không đến nỗi quá vất vả. Quê tôi - Hải Phòng- ở ngay gần Hà Nội khiến cho việc tôi lên thủ đô học tập không phải quá vất vả, hơn nữa khả năng tài chính của gia đình cũng có thể tạm trang trải được chi phí của việc tôi đi học xa nhà. Và thành tích của tôi - Huy chương vàng toán quốc tế năm 2009 - giúp cho tôi có nhiều cơ hội hơn hầu hết mọi người trong việc xin học và đăng ký nhận học bổng ở nước ngoài.

Cũng chính vì có xuất phát điểm như thế, nên tôi càng đặt mục tiêu cao hơn cho bản thân mình. Sống, học tập và làm việc tại Hà Nội là cơ hội cho tôi rèn luyện cả kiến thức lẫn con người. Tôi vẫn nhớ như in những kỷ niệm của một thời vất vả mà yêu thương ấy. Nhớ những ngày mưa tầm tã, guồng chân hối hả trên chiếc xe đạp băng qua 8km đường “Hà Lội” để có thể đến kịp buổi học tiếng Anh. Nhớ những đêm sắp đến khi thi chứng chỉ, cố gắng ngồi "cày cuốc" mong tăng thêm chỉ một chút điểm, để rồi ngủ gục trên quyển sách từ lúc nào không biết. Nhớ những hôm cuối tuần bố mẹ cùng nhau bắt xe lên Hà Nội mang đồ ăn cho con vì sợ con ngại khó ăn uống bên ngoài không đảm bảo, mặc dù vẫn biết là “thế này làm sao mà rèn tính tự lập được mẹ ơi...”.

Trải qua gần 1 năm rưỡi chuẩn bị ngoại ngữ và hồ sơ, rốt cuộc tôi cũng hoàn thành việc xin học của mình, được trường nhận và chỉ còn chờ ngày khởi hành. Đan xen trong tôi là niềm vui về thành quả của công sức 1,5 năm trời của mình, cùng với nỗi lo về trách nhiệm của mình, lo về việc mình sẽ trở thành 1 thành phần trong số những con người đại diện đất nước Việt Nam đi ra thế giới, lo về việc làm sao để có thể học tập thật tốt để mang lại cho đất nước nhiều cống hiến nhất.

Nhiều lúc, tôi mơ ước rằng mình có thể biết trước tương lai.

Nếu như biết trước tương lai thì tôi đã cố gắng đi sớm 1 năm để không lâm vào hoàn cảnh bế tắc đến thế. Ngày 12/5/2012 quả là 1 ngày đáng nhớ trong cuộc đời tôi, khi tôi nhận được thông báo của Cục nói rằng học bổng 322 bị dừng lại đối với những người còn ở lại Việt Nam. Bao nhiêu hy vọng, trong giây phút ấy, như đổ sập ngay trước mắt tôi. Tìm hiểu sâu thêm, tôi mới biết được rằng do chúng tôi nằm ngoài 2.000 chỉ tiêu đã tuyển nên không được cấp học bổng tại nước đăng ký nữa, và nếu như muốn tiếp tục du học thì chúng tôi sẽ phải chuyển qua học bổng hiệp định mà chính phủ Việt Nam ký với một số nước khác, những nước như Cuba, Maroc, Srilanka, những nước mà ngôn ngữ khác với những gì tôi theo đuổi.

1/6/2012 - tức 1 tuần nữa - là thời hạn chúng tôi phải hoàn tất hồ sơ đăng ký mới nếu như đồng ý, và trong trường hợp được nhận, chúng tôi sẽ chỉ có 3 tháng để chuẩn bị mọi thứ khác đồng thời sẽ không còn có thể quay lại học bổng 322 nữa. Quả thật điều này gần giống như một “nhiệm vụ bất khả thi” đối với tôi cũng như đối với bất kỳ ai trong số những người ở lại chúng tôi.

Nếu như biết trước tương lai, chắc chắn tôi đã có thể có cho mình phương án dự phòng. Đến khi tôi biết tin, ngay lập tức tôi đã tìm và liên hệ với các trường, quỹ học bổng khác, nhưng đều nhận được câu trả lời không chấp thuận. Lý do rất đơn giản, thời điểm tôi nhận được thông báo thì chỉ còn hơn 2 tháng nữa là đến năm học mới, và kỳ hạn xin học của các trường tốt có học bổng thì phần lớn đã qua được nửa năm.

Nếu như biết trước tương lai, thì tôi thậm chí có lẽ đã không xin học bổng 322 này. 2 năm qua tôi đã nhận được nhiều điều, nhưng những thứ tôi đã mất thì còn nhiều hơn. Đó là tiền bạc và công sức của bố mẹ tôi bỏ ra trong 2 năm, là những cơ hội mà tôi đã bỏ lỡ trong 2 năm, là tuổi trẻ và những nhiệt huyết trong 2 năm, và còn là niềm tin và hy vọng đã mai một.

Giờ đây, nguyện vọng duy nhất của tôi là học bổng 322 có thể được giải quyết dứt điểm cho tôi và những người như tôi đúng như nguyện vọng ban đầu của mỗi người, chứ không phải là chuyển qua học bổng hiệp định, hay là chờ thêm 1 năm nữa để học bổng mới được thông qua - 2 năm mất đi đã là quá đủ. Còn nếu không, có lẽ tôi sẽ đành phải quay về Việt Nam chuyên tâm học đại học, cùng bắt đầu lại với những người kém mình 2 tuổi. Nhưng, quả thực, sự lựa chọn này ... thật là không mong muốn!".
 
Hồng Hạnh (ghi)