Bạn đọc viết:

Mẹ xin lỗi các con

(Dân trí) - Sáng nay, hai cậu con trai của tôi năn nỉ mẹ chở đi nhà sách. Chúng bảo lâu rồi mẹ không chở đi mua sách. Chúng cứ cầm tay tôi mong mẹ hãy đồng ý. Nhìn các con hào hứng mà tôi thấy xấu hổ với chính bản thân mình…

Trước đây, tôi cực kì thích đọc sách. Với tôi, sách luôn là người bạn quý. Thời đi học, mỗi khi gặp cuốn sách hay, tôi có thể "quên ăn, quên ngủ". Thời gian rảnh tôi dành hết để đọc sách. Nhiều khi tôi phải nhịn ăn sáng để có tiền mua sách. Với tôi, sách luôn là người bạn quý nhất.

Thời gian dần tôi, tôi ra trường và bắt đầu đi làm. Thói quen yêu quý sách vẫn giữ nguyên như thế. Mỗi khi lãnh lương, tôi lại dạo qua các nhà sách để tìm những cuốn sách mình yêu quý. Gia tài của tôi chẳng có gì giá trị ngoài giá sách. Tôi trân trọng và đặc biệt yêu quý tủ sách nhỏ của mình.

Bao nhiêu năm đã trôi qua. Giá sách của tôi ngày một nhiều. Mỗi khi thăng trầm, tôi lại tìm đến với sách. Nhờ có sách mà tâm hồn tôi luôn thư thái. Tôi hạnh phúc trước những cuốn sách mình yêu thích. Mỗi khi đọc sách, tôi thấy lòng mình thanh thản và thêm tin yêu cuộc sống. Dường như, tôi chẳng mong ước gì hơn.

Hai đứa con tôi cũng mê sách giống y chang mẹ. Những ngày nghỉ, chúng thường kêu mẹ chở tới thư viện để đọc sách. Khi có tiền, chúng chẳng thích gì ngoài mua sách. Từ sách tham khảo đến những cuốn truyện tranh. Mỗi khi có sách  chúng vui như những đứa trẻ được quà. Cuộc sống của chúng tôi giản dị nhưng tràn ngập niềm vui như thế.

Vậy nhưng cuộc đời không ai biết chữ ngờ. Gần một năm trước, khi trường tôi thông báo mọi tin nhắn trên Zalo. Các nội dung quan trọng thì đều gửi qua gmail. Chính vì vậy mà tôi đã mua một chiếc điện thoại thông minh. Lần đầu tiên tôi được biết những chức năng vượt trội của chiếc điện thoại thông minh này. Rồi chẳng biết tự bao giờ tôi bắt đầu nghiện điện thoại. Các bạn bè thời cấp 3, thời đại học thì lập những nhóm Zalo riêng để tiện liên hệ. Rồi bạn bè trên Facebook thì vô kể. Thế là tôi nghiện điện thoại. Ngày nào tôi cũng lướt Face, mở Zalo xem có gì mới. Rồi bình luận, rồi hỏi thăm nhau rất vui vẻ.

Cũng từ đó, tôi thấy mình lãng quên rất nhiều thứ. Thói quen đọc sách không còn nữa. Suốt ngày tôi dán mắt vào vào chiếc điện thoại. Chưa kể tôi bắt đầu sống ảo. Tôi cũng thường chụp ảnh để đăng lên Face. Mỗi khi nhận được lời khen, tôi hạnh phúc lắm. Tới đâu, tôi cũng tranh thủ chụp ảnh để đăng lên cho bạn bè ngưỡng mộ. Thấy mẹ mê điện thoại, các con thường hờn dỗi. Chúng bảo mẹ mê điện thoại hơn mê các con. Khi chúng rủ tôi đi nhà sách, tôi lại kiếm cớ để từ chối các con.

Hôm nay, nhìn các con hào hứng chọn sách, tôi ân hận vô cùng. Lâu rồi mấy mẹ con không ngồi đọc sách cùng nhau. Lúc nào tôi cũng dán mắt vào điện thoại.  Thật may bọn trẻ chưa "nghiện" điện thoại như tôi. Nhất định từ hôm nay tôi sẽ sửa sai.

Lần đầu tiên, tôi xin lỗi các con. Tôi phải trở lại là mình của ngày xưa mới được Tôi không muốn tâm hồn mình nghèo nàn và trống rỗng, đặc biệt là những đứa con yêu quý của tôi. Tâm hồn chúng vốn trong trắng như tờ giấy. Tôi mong con sẽ được bồi đắp tình yêu gia đình, quê hương qua những trang sách.

Tự nhiên, tôi ao ước những buổi chiều tĩnh lặng, ba mẹ con tôi cùng ngồi trên ghế xô pha đọc sách. Có lẽ đó mới là cuộc sống đích thực của tôi.

Loát Trần

(Tây Ninh)

Mọi thông tin, bài viết đóng góp cho chuyên mục Giáo dục, quý độc giả có thể gửi ban Giáo dục báo điện tử Dân trí theo địa chỉ email giaoduc@dantri.com.vn.

Xin trân trọng cảm ơn!